Hợp âm Bỗng Chốc Ta Thành Người Dưng
Font Size
Transpose
tone
C
Cmaj7
Anh
G7/B
đã phải
E7
tập
Am7
quên đi, bóng
Gm7
hình em
C7
trong quá
Fmaj7
khứ, Bởi
Em7
vì lý
Am7
do,
Dm7
em không là
G
tương lai.. Một
Cmaj7
mai
G7/B
trên đường
E7
đời chạm
Am7
nhau,
Gm7
Em có
C7
dám nhìn
Fmaj7
thẳng, vào
Em7
mắt anh
Am7
này, và
Dm7
nói ta đã
G
từng yêu...
Em7
Am7
Dm7
Dm7
Fm
Fm
Cmaj7
Trời chuyển lạnh sang
G
đông, bàn tay
Am
anh buốt giá hiu
G
quạnh,
Fmaj7
Hứng từng đợt gió
Cmaj7
về,
Am
Dm7
anh càng thấy
G
cô đơn.
Cmaj7
Hứa với lòng mình
G
thôi, đừng
Am
cứ vướng vấn một
G
người,
Fmaj7
Mà sao nước mắt rơi
Em7
hoài,
Am7
chẳng
Dm7
là ta vẫn còn
E7
thương?
Am
Có phải đêm qua em
G6
ghé nơi đây, nhưng
Fmaj7
chỉ vội vàng rời
Cmaj7
đi,
Ebmaj7
Sao anh không thể níu tay em, vụt
F
mất trong đêm tối lạnh
G
giá...
Đk:
Cmaj7
Giờ anh phải sống
G7/B
như
E7
chiếc bóng
Am
vô hình, lầm
Gm7
lũi đi
C7
về một
Fmaj7
mình, Còn
Em7
đường vẫn
Am7
đây, nhưng từng
Dm7
bước chân đã đổi
G
thay. Dừng
Cmaj7
chân ở
G7/B
nơi góc
E7
phố ta từng
Am
có, những
Gm7
lần đón
C7
đưa, hẹn
Fmaj7
thề với nhau, Anh
Em7
chỉ sợ
Am7
nhất một
Dm7
điều, bỗng
D7
chốc ta
Fm
thành người
Cmaj7
dưng.
Cmaj7
Gió vẫn
G
miên man, xuyên
Am
qua từng làn nỗi
G
nhớ,
Fmaj7
Giây phút
Cmaj7
này,
Am7
lồng
Dm7
ngực lại thấy
E7
nhói đau.
Am
Có phải đêm qua em
G6
ghé nơi đây, nhưng
Fmaj7
chỉ vội vàng rời
Cmaj7
đi,
Ebmaj7
Sao anh không thể níu tay em, vụt
F
mất trong đêm tối lạnh
G
giá.
(Đk)
Am
Mờ nhạt trong sương
C/G
đêm, anh cùng với hơi men mỏi
Fmaj7
mòn, sao vạn
Em7
vật trở nên vô
Dm
hình. Đếm từng bâc thang mình đi
Em7
qua, là bao kỷ niệm về nơi
Fmaj7
đây, những phải chấp nhận rằng em
G
đã đi xa
Cmaj7
mãi. (ĐK)
Tag:Nhạc Trẻ, Vương Thiện